Ngay lúc này đây, có ai hỏi tôi, trong cuộc đời bạn, bạn chờ đợi và mong mỏi điều gì nhất, tốt nghiệp đại học? Một việc làm tốt? Đám cưới? Có lẽ tôi chờ đón hai công chúa nhỏ là điều tôi mong chờ nhất.
Thật vậy, trải qua biết bao nhiêu khó khăn, vất vả, hy vọng rồi lại thất vọng, tưởng như vợ chồng tôi đã buông suôi cho số phận mình,nhưng không, với sự tin tưởng vào đội ngũ y bác sỹ, và lòng khát khao được làm cha, làm mẹ. Chúng tôi tìm và gửi trọn niềm tin vào khoa Hiếm muộn, Bệnh viện Phương Châu, với nhiều biến cố xảy ra, và rồi, bác sĩ cho biết, hai sinh linh bé bỏng đang tìm chúng tôi, và đã ở trong tôi,những giọt nước mắt đã lăn dài trên khoé môi từ lúc nào.
Nhưng đoạn đường 9 tháng,đâu chỉ trải toàn hoa hồng đâu, vui đó, nhưng lo rất nhiều, các ông bố, bà mẹ có làm phương pháp này mới cảm nhận hết được sự lo lắng như thế nào.không biết hài nhi bé bỏng dần lớn lên từng ngày thế nào.
Và sự chờ đợi trong lo âu cũng đã đến, khi nhìn thấy con lần đầu tiên,tôi tự nhủ sẽ cười thật tươi để đón con, nhưng không, thay vào đó là những giọt nước mắt, nước mắt của hạnh phúc, của tình yêu, và trên hết đó là niềm tin đã được đền đáp.
Và khi con lớn lên, tôi sẽ kể cho các con nghe, các con là niềm tự hào của ba mẹ như thế nào, được làm ba, mẹ các con đó là điều tuyệt vời nhất, mà không có gì thay thế được.
Ba, mẹ yêu các con rất nhiều!